VuongBLog.Xtgem.Com Đọc Truyện Hay Nhất Đủ Thể Loại Truyện Teen, Truyện Dài, Truyện Cười, Giải Trí
VuongBlog.Xtgem.com - Blog của Vương Lonal Xêlêlê
Mùa an lành đã về

Mùa an lành đã về

Tác giả:
727

Bốn năm đại học cuối cùng cũng kết thúc. Ngày tôi nhận bằng tốt nghiệp, Văn Khánh tới trường chúc mừng tôi. Anh trao về tôi bó hoa hồng tươi thắm. Tôi đón lấy, cúi đầu ngửi những cánh hoa còn đẫm sương, mỉm cười hạnh phúc.

Sau khi chụp hình với bạn bè xong, anh kéo tay tôi đến một góc kín đáo vắng người. Xung quanh im ắng đến nghẹt thở. Tĩnh lặng đến mức tôi có thể nghe tiếng lá rơi xào xạc, tiếng gió thổi rít qua tai. Không gian xung quanh im ắng lạ thường. Và hôm nay Văn Khánh cũng… lạ thường. Anh nhìn tôi chăm chú, nhìn như chưa bao giờ được nhìn vậy. Có thoáng do dự trong ánh mắt anh.

Tôi cảm thấy bất ổn trong lòng. Là chuyện gì cơ chứ, quan trọng lắm sao. Bầu không khí như đông cứng đến nghẹt thở. Bộ dạng của anh ấy khiến tôi sợ hãi. Dự cảm cho một điều gì không lành sắp xảy ra, tôi lo lắng nhưng vẫn không dám nghĩ, bởi tôi tin anh và tin vào cả tình yêu của anh. Bốn năm yêu nhau cũng không phải là thời gian quá ngắn, anh chưa bao giờ làm tôi phật ý dù chỉ một lần. Vậy mà giờ đây đứng trước anh, tôi lại run, bàn tay cầm bó hoa siết chặt lại.

Tôi nín thở lắng nghe từng câu từng chữ thốt ra từ bờ môi Văn Khánh:

“Có một tập đoàn thương mại bên New York mời anh sang đó làm việc. Lương cao, chỗ ăn chỗ ở không cần phải lo gì cả. Em cũng biết đối với anh, sự nghiệp là quan trọng nhất, anh muốn có công việc ổn định rồi mới lập gia đình. Anh sang đó cũng hơi lâu, có thể là năm năm, mười năm hoặc là anh sẽ ở lại bên đó làm việc luôn, em không cần phải chờ anh đâu. Cho nên…”

Tôi tiếp lời Văn Khánh:

“Cho nên chúng ta chia tay đi, anh muốn nói thế đúng không?”

Văn Khánh cúi đầu, di di mũi giày dưới nền gạch. Thái độ của anh thay cho câu trả lời.

Chia tay!

Ra đi!

Mỗi người một nơi!

Những cụm từ này khiến toàn thân tôi như đóng băng. Cảm xúc dường như mất hết. Chia tay anh là điều mà tôi chưa từng nghĩ tới dù trong cả giấc mơ.

Bốn năm, chúng tôi nắm tay nhua suốt một quãng đường dài như thế. Đích đến đã ở ngay trước mặt với niềm hạnh phúc vô bờ. Vậy mà anh lại buông tay tôi để rẽ sang con đường mới, và nơi đó sẽ chẳng có tôi.

Bốn năm, chúng tôi yêu nhau tự do, thoải mái. Anh có cuộc sống của riêng anh, tôi có cuộc sống của riêng tôi. Không ai xen vào đời tư của đối phương. Nhưng chúng tôi thuộc về nhau.

Cũng trong bốn năm ấy, tôi mãi yêu, mãi vun đắp hạnh phúc mà không hay biết rằng người tôi yêu lại là một người có nhiều tham vọng đến vậy. Một công việc tốt, một tương lai sáng lạn. Đó là điều mà anh mong muốn.

Anh sẵn sàng bỏ tình yêu bao năm qua để có được công danh mà không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi thế nào.

Tôi cười chua xót, ném bó hoa về phía Văn Khánh:

“Anh thật ích kỷ, anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Tại sao tôi lại yêu một kẻ ích kỷ như anh được nhỉ? Một kẻ chỉ biết xem trọng danh lợi, tôi không cần.”

Tôi vụt chạy. Nước mắt lăn dài trên má.

Tôi khóc vì Khánh, vì tình yêu bốn năm tôi vẫn luôn trân trọng, tôn thờ. Những giọt nước mắt ngày hôm ấy tôi chẳng bao giờ quên được, cũng như tôi chẳng bao giờ quên được Khánh.

Tôi lang thang khắp phố đến tối mịt mới trở về nhà trọ. Cô bạn thân cùng phòng Gia Tuệ đã chìm vào giấc ngủ. Cố gắng nhẹ nhàng mở cửa phòng, tôi mệt mỏi trượt dài ngồi bệt xuống đất, khóc trong đêm tối. Mảnh trăng ngoài ô cửa chiếu vào phòng làm sáng một góc.

Tôi nhớ lại quãng thời gian tôi và Văn Khánh trải qua. Thật ngọt ngào và hạnh phúc.

Tôi biết rằng ai cũng vậy, sau khi chia tay điều mà bạn hối tiếc nhất là những hồi ức êm đềm lúc xưa mà cả hai đã tạo ra trong quá khứ. Nghĩ về nó có đôi lúc bạn sẽ mỉm cười, có đôi lúc sẽ khiến bạn rơi lệ.

Nhớ lại quá khứ ngày nào, tôi thấy bật cười trước những phút hờn ghen của anh. Tôi phát cuồng trước những chàng trai EXO mà không ngó ngàng gì đến Khánh, và anh lại giận dỗi.

Bốn năm đong đầy yêu thương giờ chấm dứt chỉ trong tích tắc.

Con người trải qua những năm tháng hạnh phúc rất nhanh đến khi nhận ra thì mọi thứ đã ở phía sau. Có muốn quay lại, có muốn níu giữ cũng không còn kịp.

Ngày Văn Khánh bay, tôi đứng ở cửa sổ phòng trọ nhìn lên bầu trời. Tôi biết nơi đó có Khánh của tôi đang bay theo ước mơ mới. Bởi anh đi mang theo cả trái tim và tình yêu tôi dành cho anh suốt mấy năm qua.

Vậy là từ nay cuộc sống của tôi từ nay sẽ thiếu vắng một người!

Buổi sáng hôm đó, tôi khắc ghi vào tim một dấu ấn.

Tôi quay phòng thu dọn đồ đạc trở về nhà và nói với Gia Tuệ chỉ về thăm gia đình ít ngày rồi sẽ quay trở lại. Chị gái tôi vừa mới kết hôn, chồng chị ở rể nhà tôi. Tôi ngại khi gặp anh ấy nên quyết định sẽ sống ở ngoài luôn. Dù gì thì bốn năm học đại học tôi cũng đã từng bôn ba khắp nơi vừa học vừa làm. Tôi là mẫu người thích độc lập, không muốn dựa dẫm vào người khác kể cả Văn Khánh. Lúc yêu anh, tôi nói rằng “Anh cứ chiều em hoài em sẽ hư đấy, anh phải để em tự làm chứ để sau này nếu không có anh bên cạnh, em còn biết đường mà sống.” Hôm nay câu nói ấy trở thành sự thật. Tôi nghĩ mình thật may mắn vì ngày trước đã không phụ thuộc quá nhiều vào anh nên khi anh ra đi, tôi cũng không thấy quá bỡ ngỡ.

Bố mẹ tôi không phản đối chuyện tôi sống ở ngoài. Trong hai đứa con gái của bố mẹ thì tôi dạn dĩ hơn chị tôi nên họ không cần phải lo lắng điều gì cả.

Ăn xong, tôi cướp chị hai từ tay anh rể. Lâu lắm rồi tôi không được tâm sự với chị. Có biết bao điều muốn nói đến khi cần nói thì lại không biết phải nói gì và bắt đầu từ đâu. Tôi cứ nằm đó nhìn trân trân lên trần nhà, khẽ buông tiếng thở dài.

“Chuyện tình cảm của em dạo này thế nào rồi?” Chị tôi quay sang tôi hỏi một câu thật khó trả lời.

Thế nào ư? Tôi đang nhớ Văn Khánh, tôi vô cùng nhớ anh ấy. Tôi muốn nghe giọng nói của anh, muốn được anh quan tâm chăm sóc. Chẳng biết từ bao lâu chúng tôi lại trở nên ngượng ngùng xa cách như thế. Mỗi ngày trôi qua, ký ức lại dày vò tôi. Nỗi nhớ càng dày hơn. Thì ra đối với một người đã từng là cả thế giới của mình nay đột ngột bỏ mình mà đi lại khiến bản thân khổ sở, u sầu nhiều đến vậy. Tôi nhận ra điều này có quá muộn không? Những ngày tháng tiếp theo, tôi sẽ sống thế nào đây?

“Ổn chị à!”

Chị không nói gì, có lẽ chị đã ngủ say. Tôi kéo chăn lên tới tận cằm, hy vọng trong giấc mơ sẽ được nhìn thấy Văn Khánh.

Những ngày tiếp theo, tôi tự giam mình trong nhà chỉ ăn và ngủ. Không còn Văn Khánh, mọi thứ thật tẻ nhạt và vô vị.

Tiếng gõ cửa dồn dập, tôi bịt chặt hai tai. Có lẽ người ở ngoài đã mất hết kiên nhẫn nên đẩy cửa xộc vào. Không nói không rằng Gia Tuệ dựng đầu tôi dậy.

“Cậu hâm à?” Tôi càm ràm vì bị cô ấy phá hỏng giấc ngủ.

“Cậu định trở thành con sâu ngủ hả? Không đi tìm việc làm sao?”

“Mình không muốn.” Tôi vừa nằm xuống, Gia Tuệ lại kéo tay tôi.

“Cậu vì một người đàn ông mà tự hành hạ mình như vậy sao, đã hai ngày nay cậu không ăn gì mà chỉ uống sữa. Cậu không quan tâm đến sức khỏe của mình thì cũng phải nghĩ cho gia đình cậu nữa chứ. Hay là cậu chờ đến khi sạch túi tiền rồi thì a lô về nhà nhờ ba mẹ gửi tiền lên.”

Câu nói này động đến lòng tự tôn của tôi, tôi hét lên với Gia Tuệ:

“Nể tình cậu là bạn mình, mình không truy cứu nhưng từ giờ mình cấm cậu không được nói với mình cái kiểu đó, nghe chưa hả?”

“Cậu hét lên cái gì chứ, mình nói sai sao? Cậu vì anh ta biến mình thành ra thế này, có xứng đáng không?”...

Get paid to share your links!

My Ping in TotalPing.com traficsite.top alllog.ru C-STAT VuongBlog PRchecker.info U-ON Backlink miễn phí waplog TOP WAP WORLDWIDE

Back link free
free back linkfaded dich tieng vietlove yourself dchhinh anh nhung cau noi hay ve tinh yeu don phuonghot girl nguc khung_1li dch bi beautiful in whitefaded dich
VuongBlog.Xtgem.Com
XtGem Forum catalog