pacman, rainbows, and roller s
VuongBLog.Xtgem.Com Đọc Truyện Hay Nhất Đủ Thể Loại Truyện Teen, Truyện Dài, Truyện Cười, Giải Trí
VuongBlog.Xtgem.com - Blog của Vương Lonal Xêlêlê
Mùa an lành đã về

Mùa an lành đã về

Tác giả:
725



Gia Tuệ ném mạnh cái gối vào mặt tôi. Đầu óc tôi lập tức tỉnh hẳn ra. Tôi vì anh ấy làm biết bao nhiêu là chuyện còn anh ấy có vì tôi không? Có nhớ tôi không? Biết đâu chừng lúc này anh ấy đang ngồi trên một chiếc ghế cao trong một tập đoàn rộng lớn, xung quanh không thiếu mỹ nữ. Tự nhiên tôi thấy mình thật tủi thân.

Tôi ngồi xếp bằng, giọng đã thôi gắt gỏng:

“Cậu vào đây không phải chỉ để nói với mình chuyện này, đúng không?”

“Đúng vậy, đi phỏng vấn với mình đi. Có cậu, mình bớt hồi hộp.” Ngữ khí Gia Tuệ trở lại ôn hòa. Nghe cô ấy nói mà tôi mủi lòng. Có thật là có tôi cùng đi, cô ấy sẽ bớt hồi hộp? Tôi không nghĩ thế, chẳng qua là vì Gia Tuệ muốn tôi bận rộn mà thôi. Tốt nghiệp cũng đã hơn một tháng nhưng vì chuyện chia tay Văn Khánh nên tôi chưa muốn tìm việc làm hay nói đúng hơn tôi chẳng có tâm trí đâu để mà làm việc.

Gia Tuệ lôi tôi ra khỏi chăn, đẩy mạnh vào phòng vệ sinh. Tôi ngán ngẩm nhìn mình trong gương, tóc tai rối xù, mắt thâm quầng. Thật nhếch nhác. Tôi tự cười chế giễu bản thân mình rồi tát nước lên mặt. Ngay cả bản thân tôi cũng không ngờ một – tôi - mạnh - mẽ lại có ngày vì Văn Khánh mà ra nông nỗi này. Tình yêu chẳng thể nào nói trước được điều gì, chỉ khi mất đi mới thấy thật quý giá.

Vì công ty ở gần nhà trọ nên chúng tôi kéo nhau đi bộ. Thời gian qua, tôi như đang ở trong tình trạng bị cấm cung vậy giờ được ra ngoài, sức sống trong tôi trở nên dồi dào hơn. Hóa ra thế giới bên ngoài vẫn đẹp dù cho ta có mất đi ai đó. Tôi hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra. Cứ thế ngẩng cao đầu mà bước đi.

Buổi phỏng vấn diễn ra khá suôn sẻ. Họ nói khi nào có kết quả sẽ gọi điện thông báo. Hồi trước chị tôi đi phỏng vấn họ cũng nói câu này rồi sau đó bặt tăm luôn. Đó chỉ là lý do để họ từ chối khéo. Tôi nghĩ họ nói vậy thôi nên cũng không ôm hy vọng. Ngược lại, Gia Tuệ rất sốt ruột, ngày nào cũng cầm chặt điện thoại trong tay, ngay cả đi tắm cô ấy cũng mang theo.

Buổi sáng mùa đông, trời trở lạnh. Tôi cuộn tròn trong chăn nghe lại mấy bài hát cũ. Điện thoại rung liên hồi. Kể từ ngày Văn Khánh đi, tôi ném điện thoại vào một góc xó xỉnh, không quan tâm đến, không trông ngóng bất kỳ tin nhắn nào nữa. Điện thoại tắt rồi sau đó đổ chuông lần hai, tôi nghĩ rằng chắc là ai đó có chuyện gấp gáp gì nên mới liên tiếp hai cuộc như thế. Tôi với tay lấy và ấn nút nghe.

Nghe điện thoại xong tôi không biết nên vui hay buồn. Công ty mà cách đây một tuần tôi cùng Gia Tuệ phỏng vấn, họ thông báo rằng tôi đã trúng tuyển. Tôi gọi điện cho Gia Tuệ báo cho cô nàng tin mừng và rủ cô ấy đi mua vài bộ quần áo mới.

Cũng thật kỳ lạ, tôi và Gia Tuệ cùng đi phỏng vấn trong cùng một công ty mà tôi lại đậu còn cô ấy… rớt. Ban đầu khi tôi báo tin tôi trúng tuyển, tôi còn tưởng Gia Tuệ nổi giận, đố kị, ganh ghét với tôi nhưng những gì tôi dự đoán hoàn toàn ngược lại. Cô nàng hớn hở kéo tôi đi mua nhiều quần áo đẹp. Cứ như cô mới là người trúng tuyển là cô ấy vậy.

“Cậu không giận mình sao?” Tôi e dè hỏi.

Gia Tuệ trố mắt hỏi ngược lại tôi. “Sao mình phải giận cậu?”

“Vì… vì mình được chọn còn cậu…” Tôi bỏ ngang câu nói. Dù cho tôi không nói hết câu, Gia Tuệ cũng sẽ hiểu.

Cô ấy thở dài một tiếng, quàng vai tôi lấy lại vẻ lạc quan vốn có thường ngày. “Không có công ty này thì có công ty khác, mình không nghĩ là mình sẽ chết đói đâu.”

Sao cô ấy lại có thể sống vui vẻ, yêu đời như vậy được chứ dù phỏng vấn không thành công? Tôi nghĩ thầm, cuộc sống của tôi lúc nào cũng buồn bã, ủ dột. Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện quên hết tất cả và làm lại từ đầu nhưng sao khó quá. Chẳng thể nào từ bỏ được những thói quen của ngày xưa.

***

Tôi đi làm, mọi thời gian của tôi bị ngốn hết vào mớ công việc bận bụi đó khiến tôi cũng nguôi bớt đi nỗi nhớ anh. Con đường sự nghiệp của tôi không có thử thách hay trở ngại nào. Tôi hài lòng về công việc hiện tại. Nhưng tôi vẫn cô đơn trong những mùa đông sau đó.

Tình yêu năm đó tan biến là do chúng ta không hiểu rằng những lời hứa cố chấp khi ấy.

Chỉ là khởi đầu của sự chia tay.

Không thể trách ngày đó trời lạnh đến mức nước mắt rơi xuống cũng có thể hóa thành băng.

Gió xuân cũng không thể len lỏi vào những bức ảnh đã đông cứng.

Không thể trách mỗi người trong chúng ta, không thể yêu một lần thật hoàn chỉnh.

Đó chỉ là những hoài niệm dở dang mà năm tháng cố ý lưu lại cho chúng ta.

Bài hát khiến tôi rơi lệ giữa phố đông người. Gió thổi lạnh buốt cả tâm hồn. Giữa hai chúng tôi đã từng buồn vui cùng nhau. Tôi đã từng tin vào điều vĩnh hằng dù thời gian có thể sẽ làm xóa nhòa mọi thứ. Tôi cũng đã từng tin rằng chúng tôi sẽ mãi mãi bên nhau. Thế nhưng niềm vui và nỗi buồn vẫn luôn song hành trong cuộc sống.

Công ty tôi tổ chức đi chơi ở Đà Lạt. Mùa đông mà lên xứ sở sương mù ấy du ngoạn thì thật là tuyệt vời. Anh chàng giám đốc tên Kiệt là chàng trai cực vui tính, hài hước. Anh lớn hơn tôi chỉ có hai tuổi mà làm giám đốc còn tôi thì là… nhân viên. Bản thân mình vẫn còn kém cỏi nhiều quá, cần phải nổ lực thêm. Tôi định từ chối để tăng ca nhưng Kiệt không đồng ý.

“Em là nhân vật chủ chốt, em mà không đi thì cả văn phòng sẽ buồn đấy.”

Tôi vẫn không hiểu, tại sao có tôi thì mọi người sẽ vui hơn? Lần trước Gia Tuệ cũng nói như vậy. Lẽ nào tôi quan trọng với họ lắm sao trong khi Văn Khánh lại không cần tôi. Có thể trong mắt ai đó, bạn không là gì cả nhưng với một số người bạn lại là cả thế giới của họ. Văn Khánh không cần tôi nhưng ba mẹ, bạn bè, đồng nghiệp… họ vẫn cần tôi đấy thôi. Việc gì tôi phải từ chối lời mời của giám đốc Kiệt nhỉ?

Đà Lạt đón tôi bằng cái rét lạnh căm. Tôi mặc ba bốn lớp áo, đi tất, đeo găng vậy mà giá lạnh vẫn cứ buốt đến tận da thịt. Sau khi ăn uống no nê, các anh chị đồng nghiệp rủ nhau đi hát karaoke.

Tôi không biết hát, Kiệt thì lại không thích những chỗ ồn ào, nên trên bàn ăn chỉ còn lại hai chúng tôi. Kiệt đề nghị dạo một vòng chợ Đà Lạt. Tản bộ và nói một vài chuyện về công ty, về kế hoạch và những bản thảo.

Đột nhiên, Kiệt kéo tay tôi, chỉ vào quán phở ven đường.

“Ăn không?”

“Lúc nãy anh ăn chưa no hả?”

Kiệt gãi đầu cười xòa. “Ừ, không no lắm.”

Bộ dạng của anh khiến tôi phì cười, tôi xoa xoa bụng mình, gật gù. “Em cũng vậy.”

Tôi nhớ lúc còn yêu Khánh, chúng tôi thường đi ăn, là những nhà hàng cao cấp và đắt đỏ. Nhà Khánh cũng không khá giả gì mấy nhưng anh lại rất coi trọng sĩ diện. Tôi chẳng mấy thích đến những nơi đó, nhưng vì đó là nơi Khánh thích nên tôi chẳng thể nào từ chối. Bây giờ nghĩ lại, ngày đó ở bên Văn Khánh, tôi làm việc gì cũng miễn cưỡng.

Còn Kiệt, anh ta lôi tôi sà vào một quán ăn vỉa hè. Ăn phở xong, chúng tôi đi uống cà phê bệt. Vừa nhâm nhi vừa đếm xe trên phố. Bao nhiêu chiếc xe máy, bao nhiêu chiếc ô tô. Một trò chơi thật thú vị cũng không kém phần… lãng xẹt. Lâu rồi tôi không cười nhiều như vậy. Thế mới biết trái đất dù có mất đi một người, trái đất vẫn quay. Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Thì ra cuộc đời này vốn công bằng, nếu một người làm cho bạn khóc thì thượng đế sẽ mang đến một người khác làm cho bạn cười.

***

Một mùa đông nữa lại đến, tôi và Khánh xa nhau được tròn một năm. Kể từ ngày đó, chúng tôi chẳng còn liên lạc gì với nhau nữa.

Sau buổi đi chơi ở Đà Lạt, tôi và Kiệt gặp nhau thường xuyê

Get paid to share your links!
My Ping in TotalPing.com traficsite.top alllog.ru C-STAT VuongBlog PRchecker.info U-ON Backlink miễn phí waplog TOP WAP WORLDWIDE

Back link free
free back linkfaded dich tieng vietlove yourself dchhinh anh nhung cau noi hay ve tinh yeu don phuonghot girl nguc khung_1li dch bi beautiful in whitefaded dich
VuongBlog.Xtgem.Com